“Nhưng mà... quan trọng nhất bây giờ vẫn là hai mẹ con kia.” Bác sĩ Tân chỉ ánh nắng bên ngoài: “Thời tiết hơn bốn mươi độ, còn đứng ữa thế nào cũng ngất xỉu, lần trước vụ Cao gia mới lên tòa, bệnh viện ta vẫn đang bị truyền thông để ý lắm, viện trưởng không muốn lại xảy ra thêm tai tiếng gì đâu.”
“Cám ơn.” Tống Sở Di khẽ cười.
“Không có gì, đồng nghiệp bao năm nay rồi.” Bác sĩ Tân cười.
Tống Sở Di ăn được nửa bát, cũng không bụng dạ đâu mà ăn tiếp nữa, cơm nước xong anh gọi bảo vệ lên, đưa họ tiền, nhờ họ mua ô che nắng cùng nước cho hai mẹ con Chu Đông, sau đó lái xe về biệt thự Quan Hồ ngủ trưa một giấc, chiều đến bệnh viện, y tá lại báo với anh, Chu Đông ngất xỉu trước cửa.
“Không phải đã đưa ô với nước cho họ rồi sao?” Tống Sở Di hơi phiền.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây