Tống Vân Ương nghoảnh đầu, mái tóc dài của cô hôm nay buộc thành đuôi ngựa, ánh ráng chiều phủ xuống gương mặt cô, đường nét thanh thuần, đôi mắt đen nhánh khiến người ta có cảm giác như vẻ rỗng điểm mắt.
Tống Vân Ương hơi khựng lại, nhấc chân đi tới, bác sĩ Vương bên cạnh nhiệt tình vẫy tay.
“Anh hai...” Tống Vân Ương khẽ gật đầu chào bác sĩ Vương rồi nhỏ giọng chào Tống Sở Di.
“Ừ, về nhà?” Tống Sở Di thuận miệng hỏi.
“Vâng, xe em ở đây, đi trước nhé.” Tống Vân Ương cúi đầu lấy chìa khóa mở một chiếc xe bình thường bên cạnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây