“Nhưng sao tôi biết tôi mặc những màu khác có đẹp không được.” Lệ Thiếu Bân liếc mắt: “Đám các người, tôi mặc cái gì cũng khen đẹp, làm tôi bây giờ căn bản không biết mặc cái gì mới đẹp thật.”
“Lão đại, tôi cảm thấy với gương mặt anh tuấn của anh, màu trắng màu xanh da trời các loại khẳng định đều rất đẹp” Hồ Thực nói.
“Stop, cậu nhìn lại bản thân cậu trước đi, xấu không để đâu hết xấu, tôi không đặt niềm tin vào thẩm mí của cậu được, bỏ đi bỏ đi, đen là đen, không ý kiến gì hết, đàn ông mặc quần áo ấy, chính là đơn giản, thoải mái, không để ý mấy cái rườm rà.” Lệ Thiếu Bân mất kiên nhẫn nói: “Đúng rồi, cậu có cảm thấy tóc của tôi... có chút không ổn lắm không?”
“Cái này... thẩm mỹ của tôi không tốt, anh vẫn là đừng nên hỏi ý kiến tôi đi.” Hồ Thực ngoan ngoãn cúi đầu.
Lệ Thiếu Bân hừ lành, quyết định đợi tý nữa phải gọi điện hỏi Trường Tình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây