“Chưa nói đến anh ấy đã từng cứu sống vô số bệnh nhân ở trong bệnh viện này, mọi người đều biết rõ, anh ấy chỉ là một bác sỹ, chứ không phải là thần tiên, không thể cứu được hết tất cả bệnh nhân.” Tống Vân Ương đi thẳng tới trước mặt Cao tiên sinh cao một mét tám, ngẩng đầu ưỡn ngực, trên mặt không có vẻ gì là phải chịu áp lực: “Không phải y thuật của tất cả mọi người đều tỉ lệ thuận với tuổi tác, nếu bàn về trình độ chuyên môn, trình độ chuyên môn của bác sỹ Tống có thể nằm trong top 3 của khoa ngoại xét trong phạm vi cả nước, đây không phải là thứ dùng tiền có thể mua được, lãnh đạo của bệnh viện cũng không ngu xuẩn tới mức lấy bệnh nhân ra làm chuột bạch thí nghiệm, trừ phi bệnh viện này không muốn hoạt động nữa.”
“Cô là ai, mọi người nhìn xem, lại một bác sỹ quá trẻ, tôi thấy chắc cô vừa mới tốt nghiệp đại học là cùng, như vậy mà đã được làm bác sỹ rồi.” Cao tiên sinh nhìn thấy bảng tên trước ngực cô ấy, duỗi tay tới.
Tống Sở Di nhanh tay túm lấy cổ tay của anh ta, trầm mặt nói: “Tay anh định làm gì đấy?”
“Ai ôi, bác sỹ muốn đánh người kìa…” Cao phu nhân đột nhiên hét ầm lên, làm ra vẻ lo lắng muốn khóc, làm người ở các phòng bệnh khác đều thò đầu ra xem náo nhiệt.
Tống Sở Di lạnh lùng buông Cao tiên sinh ra, nghiêm túc nói: “Bắc thành có mấy chục bệnh viện, nhưng có rất nhiều người tình nguyện đến bệnh viện Bách Hãn chúng tôi khám bệnh, trong đó có rất nhiều người tới từ thành phố khác, mọi người tình nguyện tới đây chứng tỏ bọn họ tin tưởng bệnh viện chúng tôi, bệnh viện Bách Hãn chưa từng nhận bác sỹ không có năng lực, bệnh tình của cha anh cũng như phác đồ điều trị đều được ghi chép lại trong bệnh án, tôi biết cha anh chết làm anh rất khó chịu, nhưng chuyện gì cũng phải có đạo lý của nó.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây