Anh đi lên dùng sức đạp một phát vào Uông Mạnh ngủ trên giường bệnh, giường bệnh lắc lắc, đối phương ngủ như heo chết, không hề nhúc nhích một chút nào.
Chu Siêu nói: “Bác sĩ Tống, thôi bỏ đi, đánh thức hắn, hắn cũng say khướt, trước đó có bệnh nhân cùng phòng với bọn họ, con trai của bà ấy cả ngày ngáy như sấm, bệnh nhân kia không chịu được phải đổi sang phòng khác.”
Tống Sở Di mặt lạnh không để ý tới anh ta, đưa tay trực tiếp kéo Uông Mạnh dậy từ trên giường.
“Ừm... Anh là ai, kéo tôi làm gì...” Uông Mạnh mơ mơ màng màng nhìn anh.
“Anh có biết đây là nơi nào không?” Tống Sở Di lạnh lùng nói: “Anh đi chăm sóc người ốm, mẹ anh mới là bệnh nhân, không phải anh, anh suốt ngày nằm ì ra đấy là sao hả, mẹ anh lớn tuổi suốt ngày hôn mê, anh cũng suốt ngày hôn mê, y tá cũng không có khả năng lúc nào cũng để ý đến bà ấy được, bà ấy đang truyền nước, không còn nước nữa máu sẽ chảy ngược, mẹ anh vốn bị huyết áp thấp, anh còn muốn bà ấy sống nữa hay không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây