Trường Tình mở mắt ra, đầu tiên là mơ mơ màng màng, sau đó sau khi thấy rõ, như thấy quỷ, bỗng nhiên lui về sau, sau đó ngã xuống sàn nhà bằng gỗ.
Lưng cô vốn còn đau, lúc này đầu cũng đập vào trên mặt đất, chim bay quanh đầu.
Tống Sở Di đen mặt đưa tay ôm cô, Trường Tình vội vàng phất phất tay, sau đó tự mình kiên cường dũng cảm đứng lên: “Không cần không cần, em tự đứng lên được.”
Sắc mặt anh tối đi lần nữa.
“Em còn muốn ầm ĩ tới khi nào?” Anh cắn răng, nét mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây