Ngẩng đầu, Tống Sở Di mặc đồ thể thao màu đen, khóe miệng anh tuấn cười như không cười: “Ăn xong cơm tối có vui không?”
Trường Tình nghĩ đến khuôn mặt của anh, cả người kinh dị.
Tống Sở Di cho rằng cô chột dạ, cười sâu hơn: “Hôm nay cha em gọi điện thoại cho anh, bọn anh trò chuyện về công việc của em rất lâu đấy.”
“Ui chao, Robben, mày lại ống quần tao rồi, nghịch quá đấy.” Trường Tình lập tức cúi đầu xem như không nghe thấy, xoay người thân thiết nói chuyện với Robben.
“Robben....” Tống Sở Di âm trầm mở miệng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây