Phó Dũ nhìn bà, không nói lời nào, chỉ yên tĩnh tìm chỗ ngồi bên cạnh bà ngồi xuống.
“Có thể đến là tốt rồi.” Yến Lỗi vui mừng gật đầu: “Nếu như không có sự đồng ý của cháu, dù chú và mẹ cháu ở bên nhau, trong nội tâm bà ấy vẫn sẽ lo cho cháu, chưa chắc đã hạnh phúc.”
“Cháu chỉ hi vọng... Sau này chú có thể đối xử tốt với mẹ cháu.” Phó Dũ cố gắng đè nén nỗi đau đớn trong cơ thể, nhàn nhạt nói.
Một câu rất đơn giản, nhưng Thẩm Lộ biết có thể nói ra từ trong miệng anh khó khăn cỡ nào, bà cúi đầu lặng lẽ lau nước mắt khóe mắt.
Yến Lỗi trịnh trọng nói: “Cháu yên tâm đi, chú cũng nhìn mẹ cháu đi từ hồi còn trẻ đến bây giờ, bà ấy ngậm bao nhiêu cay đắng trong lòng chú rõ ràng, nửa đời sau, chú sẽ bù đắp cho bà ấy hạnh phúc bình thường mà nửa đời trước không thể cảm nhận được, hai đứa con gái của chú cũng sẽ hiếu thuận với bà ấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây