“Em mới đủ.” Tống Sở Lãng che miệng ho khan vài tiếng, bỗng nhiên ném thuốc lá xuống mặt đất, hung hăng túm lấy áo anh, mắt đục đỏ ngầu: “Chuyện năm đó đúng là anh không đúng, hai người căn bản không nên tách ra, em yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu em, chuyện này không có gì sai, em không biết sáng hôm nay lúc Vân Ương từ bệnh viện rời đi khóc khó chịu cỡ nào đâu, anh không cho phép hai người tách ra, có biết hay không, hai người phải ở bên nhau, sống với nhau cho tốt tất cả đau đớn do một mình anh gánh chịu là được, cô ấy vốn vô tội.”
Hốc mắt Tống Sở Di nóng lên, nói: “Thật xin lỗi, em không thể đồng ý.”
“Tống Sở Di...” Vẻ mặt của Tống Sở Lãng nổi giận phẫn nộ: “Em đừng ép anh.”
“Sau này Vân Ương giao cho anh...”
Đối diện một nắm đấm hung hăng đánh vào trên mặt hắn, Tống Sở Di lảo đảo lùi lại mấy bước, một lớp bụi đất bay lên theo chân.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây