“Sở Sở...” Trường Tình còn chưa tỉnh ngủ, cho rằng đang nằm mơ, giơ tay lên ôm lấy cổ anh.
Mãi cho đến khi một trận mưa to gió lớn quét qua, cô như bông hoa bị nước mưa vùi dập mệt nhoài nằm trên giường, Trường Tình mới biết không phải là đang nằm mơ.
Cô ghé vào bộ ngực anh, mềm nhũn lẩm bẩm nói: “Sở Sở, anh tan làm muộn như vậy, tại sao không mệt mỏi chút nào thế?”
Tống Sở Di hôn lên trán cô, không nói lời nào, đương nhiên không thể nói cho cô biết, sau khi anh rời đi vẫn luôn nghĩ đến chuyện chưa làm xong: “Thể lực của anh tốt, ngược lại là em, trở về sớm mà sao không có tinh thần như thế.”
“... Không ngủ đi.” Trường Tình chu cái miệng nhỏ nhắn, cũng không thể nói cho anh biết, tối hôm qua mình hưng phấn rất lâu không ngủ được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây