Cảm giác được hơi lạnh tỏa ra trong bóng tối, Trường Tình sợ sệt mấy giây, thành thành thật thật nghe theo nằm xuống, một lát sau, lật qua lật lại trong bóng đêm, lại nhổm dậy, dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng đâm đâm gương mặt anh: “Tống Sở Sở, anh nói xem rốt cuộc là em, hay là anh?”
Tống Sở Di không thể làm gì hơn là mở hai mắt ra.
Trường Tình chớp chớp mắt, cực kỳ giống lúc vừa nuôi Robben, Robben còn chưa lớn lên, mỗi ngày chân không đủ bò lên giường, níu lấy mép giường, chớp chớp mắt nhìn anh, sau đó dùng mũi rên rỉ.
“Đồ ngốc.” anh ôm chầm cô, cuối cùng nói thật nhỏ: “Ngoại trừ em ra thì còn ai nữa?”
Một câu, khiến người ta ngọt như ăn mật.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây