Anh thật sự vô tội mà, hiện tại hình như còn phải chịu trách nhiệm cho tình bạn của hai người họ.
Còn có Quản Anh này, chuyện gì xảy ra vậy, có bị bệnh không.
Có điều nhìn người phụ nữ trước mặt khóc nước mắt nước mũi giàn rụa, anh nhận mệnh tìm khăn tay lau cho cô, kết quả chẳng những không lau sạch, Trường Tình còn càng khóc ghê hơn: “Đóa Dao... cũng trách em, đều tại anh, nếu không phải em khiến em thích anh, em đã không có lỗi với bạn bè...”
Bàn tay anh cầm khăn tay dừng một chút, đột nhiên không còn quá tức giận, trong lòng cũng thăng bằng, cũng sẵn lòng nói mấy câu an ủi: “Được rồi, đây không phải lỗi của em, là bản thân Quản Anh không rõ, dù không có em, anh cũng sẽ không quay lại với cô ấy.”
Tống Sở Di xoay người ôm cô ngồi trên ghế.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây