“Bác sĩ Diệp, chuyện này cám ơn anh.” Tống Sở Di khách khí nói.
“Không có việc gì, tất cả mọi người là bạn bè, lại cùng một bệnh viện, buổi sáng anh đã ở đây, vậy tôi không cần chờ rút ống tiêm nữa, tôi đi trước.” bác sĩ Diệp cười nói.
Tống Sở Di tiễn anh ta ra ngoài, lúc bác sĩ Diệp sắp lên xe, anh mới trầm thấp lại có ý riêng nói: “Nếu có người đến bệnh viện nghe ngóng tình hình của Trường Tình, bác sĩ Diệp, làm phiền anh đừng nói câu nào hết.”
Bác sĩ Diệp ngẩn người: “Anh nói như vậy tôi bỗng nhớ lại, đêm qua đúng là có người nghe ngóng trong bệnh viện, nghe nói là người bên Thượng Vĩ.”
“Cảm ơn.” Ánh mắt của Tống Sở Di vi diệu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây