Buổi tối trở về, chờ hơn chín giờ, Tống Sở Lãng trở về, cô liền tràn đầy phấn khởi nói với anh chuyện ở trường: “Em thật sự không ngờ rằng giáo sư Nhiếp Thanh Vân lại đích thân nhận em làm học trò đấy, tác phẩm của em thật sự tốt như vậy sao, ai nha, em biết mình rất có thiên phú về phương diện này mà, quả nhiên lúc đầu nếu không phải em lựa chọn gả cho anh, nói không chừng em đã trở thành một điêu khắc gia nổi tiếng trên toàn thế giới.”
Tống Sở Lãng đưa lưng về phía cô cởi quần áo, liều mạng chịu đựng mới không bật cười.
“Vì sao anh không nói câu nào vậy, chẳng lẽ anh không đồng ý với lời em nói sao?” Lục Khinh Ái thấy mình nói hồi lâu, anh không hề lên tiếng, bất mãn đứng trước mặt anh nhìn anh.
“Không phải.” khuôn mặt tuấn tú của Tống Sở Lãng hiện lên vẻ tiếc hận: “Nói như vậy đều là bởi vì anh nên mới làm chậm trễ một điêu khắc gia tương lai đúng không?”
“Anh biết là tốt rồi.” Lục Khinh Ái dương dương đắc ý nói: “Nhìn xem em đã hi sinh cỡ nào vì anh, anh có cảm động không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây