Có đôi khi Lục Khinh Ái cảm thấy cuộc đời mình vô cùng may mắn, giống bây giờ, cô mới vào học viện mỹ thuật không bao lâu đã được giáo sư Nhiếp Thanh Vân nhận làm học trò, có thể để cho Nhiếp Thanh Vân làm thầy của cô, lúc trước cô chưa từng nghĩ đến, Nhiếp Thanh Vân được xem như giáo sư có thâm niên nhất trong khoa điêu khắc học viện mỹ thuật thành Bắc, ông ấy chẳng những là thành viên của hiệp hội điêu khắc Trung Quốc, còn từng được đào tạo sâu ở Châu Âu, về sau về nước từng nhận được rất nhiều giải thưởng quyền uy và phát hành sách báo.
Có giáo viên như này, Lục Khinh Ái cảm giác tiền đồ của mình sau này vô khả hạn lượng a.
Có điều cẩn thận tỉnh táo lại, cũng có chút thấp thỏm, liệu có phải là Tống Sở Lãng lại đi móc nối quan hệ sau lưng cô không.
Buổi chiều sau khi ăn xong cơm trưa ở trường học, cô được Nhiếp Thanh Vân gọi đến văn phòng, lúc đến đó, còn có một nữ sinh khác, trước đó khi đi học cô cũng có gặp qua, cùng khoa với mình, có điều chưa từng nói chuyện, không biết tên, song nhìn có vẻ lớn hơn cô không ít.
“Đây là Dư Vân, hai người đều là học sinh lần này mới tới.” Nhiếp Thanh Vân giới thiệu cho ôc: “Cô ấy ngoại trừ học điêu khắc ra, cũng có chút am hiểu đối với sơn thủy, nhân vật, hoa điểu trong quốc hoa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây