Tống Sở Di sững sờ nhìn Tống Sở Lãng, hồi lâu không nói chuyện.
Đây là anh trai anh? Đột nhiên có thể hiểu được cảm giác quan tâm một người như vậy à, trước kia nói với anh ấy bao lần anh ấy cũng không hiểu.
Có điều anh lại không nói được gì, đúng vậy, Tống Sở Lãng không nói, chuyện lúc trước anh vì Yến Trường Tình mà thường xuyên đổi ca đêm, khi đó coi cô như đầu quả tim, làm cái gì cũng đặt cô ở vị thứ nhất, công việc chỉ xếp sau, chỉ là những năm nay hai người kết hôn, có con cái, lại rất ít khi như trước đây, luôn cảm thấy bất kể như thế nào cô cũng sẽ không rời đi, cho nên rất nhiều chuyện dường như không còn được như xưa, nếu như không phải Tống Sở Lãng nhắc nhở, anh cũng không nghĩ thông được.
Cũng khó trách Trường Tình lại oán trách mình: “Có lẽ... anh nói đúng, chỉ cần có tâm, có thể làm bất cứ chuyện gì.”
“Lãng Lãng, vậy lần trước anh đi Đông Bắc thăm em, rốt cuộc đã tổn thất bao tiền vậy?” Lục Khinh Ái đột nhiên vội vã cuống cuồng nhìn Tống Sở Lãng: “Lần sau gặp phải chuyện này, nếu như anh thực sự bận bịu có thể không cần tới thăm em đâu, anh có suy nghĩ như vậy, với em là đủ rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây