Trường Tình buồn cười, thật đúng là một tiểu quỷ lòng dạ hẹp hòi, một câu nói vô tâm trên xe mà nhớ đến bây giờ, giống hệt cha cậu.
“Đúng vậy.” Nguyễn Dạng gật đầu cảm khái: “Tổ Yến thực sự dễ chăm hơn Học Học, có lẽ đứa bé ngoan nhất mình từng gặp, ai ôm cũng vui vẻ, không giống Học Học nhà mình, nhất định phải là cha mẹ ôm, ai, vì sao Học Học không hiểu chuyện như Tổ Yến vậy, cùng là bé trai mà sao lại khác nhau như vậy.”
Tổ Yến nghe vậy hất cao cằm lên với Trường Tình, ánh mắt đó như đang nói: mẹ có nghe thấy không, có thể sinh ra được em bé nghe lời như con, mẹ có biết mẹ hạnh phúc cỡ nào không.
“Được rồi, cậu đừng khen nữa, còn khen nữa thằng bé sẽ lên trời mất.” Trường Tình phì cười.
Tổ Yến non nớt nói: “Con mới không kiêu ngạo đâu, con đâu giống mẹ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây