Đầu Lục Khinh Ái nóng lên, quay đầu cả khuôn mặt đỏ bừng trừng anh: “Chú, chú không biết ngượng sao, chú làm gì với cháu gái vậy?”
“Cháu gái cái gì, anh không phải người có hứng thú đó.” Tống Sở Lãng nhéo nhéo gò má cô: “Anh không muốn chỉ tơ tưởng về tấm hình của em.”
Lục Khinh Ái vui vẻ, thừa nhận mình cũng trở nên càng ngày càng xấu xa: “Chú suy nghĩ gì vậy, chú, chú quá lưu manh rồi.”
“Còn không phải do anh bị em làm hư sao.” hiện tại Tống Sở Lãng cũng đã quen, mặt không đỏ tim không đập.
Lục Khinh Ái mỉm cười nhìn anh chăm chú một lát, bỗng nhiên dán đến bên tai anh, dùng hơi thở như lan, âm thanh mê hoặc nói: “Vậy chú, chú nói với em, chú nhìn hình của em tơ tưởng như nào, chú tơ tưởng như nào, em sẽ làm như thế.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây