“Đều như nhau.” Tống Sở Lãng thờ ơ nói: “Cảnh sắc hai nơi anh cũng đâu có thưởng thức, năm đó đi chủ yếu để giết thời gian, không có tâm tình thưởng thức cảnh sắc, tới nơi này, cũng chỉ là muốn nhìn em, trên đường cũng không có ngắm phong cảnh, cho nên không thể nhận xét được.”
Lục Khinh Ái yên lặng trợn mắt trừng một cái, vừa hay nhìn thấy hai người Khưu Khưu và Phan Tái đi ở phía sau, chẳng qua đều nhìn xung quanh, cũng không có ý định tiến tới, cô suy nghĩ một lát, buông Tống Sở Lãng ra, lặng lẽ đi đến bên cạnh Khưu Khưu, nhỏ giọng nói: “Thế nào, hôm nay đi leo núi tuyết cùng Phan Tái như thế nào, có kích thích hay không?”
“Cậu thật đen tối.” Khưu Khưu xem thường, mặt ủ mày chau chỉ dùng âm thanh đủ để hai người nghe thấy nói: “Mình cảm thấy bọn mình vẫn là không thể nào.”
“Vì sao?” Lục Khinh Ái giật nảy cả mình, đây không phải điều cô muốn a: “Theo như mình quan sát mấy ngày nay, mình cảm thấy Phan Tái có cảm giác với cậu, ánh mắt anh ta nhìn cậu rõ ràng không giống khi nhìn mình.”
“Còn không phải là bởi vì cậu sao.” Khưu Khưu thở dài: “Lúc đầu mình cũng cho rằng Phan Tái không tệ, thế nhưng khi nhìn thấy ông xã cậu bởi vì cậu sinh bệnh mà không quản ngàn dặm chạy tới, mình nhất thời cảm thấy Phan Tái đối với mình quá không chu đáo, cậu biết không, hôm nay lúc đi vào trong cánh đồng tuyết, mình đeo nhiều đồ như vậy, mệt mỏi không di nhanh được, anh ấy cũng không nói muốn giúp mình cầm một chút, ít nhất khi thấy mình đi mệt cũng phải đến đỡ mình chứ, ài, lúc đầu cũng không có gì, dù sao hai bọn mình cũng không có kết giao, chẳng qua hôm nay sau khi nhìn thấy ông xã cậu, mình liền suy nghĩ, cho dù mình có ý với anh ta, anh ta cũng có ý với mình, nhưng đàn ông mà không chu đáo, không quan tâm, ở cùng nhau cũng không có ý nghĩa a, cho dù đi khắp chân trời, mình cũng phải tìm được người đàn ông tốt như ông xã cậu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây