Mãi đến một giờ chiều, cả người mới đỡ hơn, hình như cũng đỡ sốt, nhưng vẫn không còn chút sức lực, nhất là lúc giẫm lên tuyết thật dày về khách sạn, lạnh đến nỗi làn mi cũng sắp đóng băng.
Cô đi vào tiệm ăn, gọi hai món, không hề muốn ăn ăn mấy miếng liền trở về khách sạn, vừa nằm xuống ngủ trong chốc lát, bên ngoài đã truyền đến tiếng đập cửa.
Cô tưởng rằng đám Trần Duy Diệp trở về, đi qua mở cửa, cơ thể anh tuấn cao lớn đứng ở cửa ra vào, mặc trên người một chiếc áo jacket màu lam, trên áo jacket dính bông tuyết và nước đọng, bên trong lại là áo len cao cổ màu đen, đôi mắt không di chuyển nhìn cô, như vũng mực dưới bóng đêm.
Lục Khinh Ái ngẩn ngơ, còn tưởng rằng mình chưa tỉnh ngủ hoa mắt, hay là đang nằm mơ, bằng không Tống Sở Lãng ở thành Bắc xa xôi sao lại xuất hiện ở trong khách sạn ở thôn tuyết được.
“Thế này mà em cũng bảo tốt.” Tống Sở Lãng cười lạnh một tiếng, bước vào, đóng cửa lại, trong phòng, vật dụng của phái nữ bừa bộn khắp nơi, áo lông, quần bông, khăn quàng cổ của cô vứt lung tung trên ghế, mà bản thân cô cũng bừa bộn, lúc mở cửa trên khuôn mặt vốn trắng hồng không hề có màu hồng, trắng bệch tiều tụy, bờ môi cũng khô nứt lên da, tóc đã mấy ngày không gội, bóng dầu, quần áo cũng mặc lung tung, đồ giữ ấm là màu mấy bà già thường mặc, muốn quê bao nhiêu thì quê bấy nhiêu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây