“Không phải anh không có tiền.” Tống Sở Lãng không bao giờ để tiền vào mắt.”
“Em biết anh có tiền, nhưng không thể lãng phí được, được rồi, đây là máy điện thoại của người ta, Duy Diệp còn phải đi ăn cơm nữa, em mệt lắm, ngủ tiếp một lát đã, ngày mai gọi điện thoại cho anh.” Lục Khinh Ái thực sự không có tinh thần gì, dăm ba câu liền cúp máy, đưa cho Trần Duy Diệp.
“Chồng cậu đúng là rất lo lắng cho cậu.” Trần Duy Diệp cười nói: “Có điều nghe nói xung quanh đây có phòng khám bệnh, đến mai nếu cậu vẫn chưa khỏe, buổi sáng bọn mình sẽ đưa cậu đi truyền nước biển.”
“Ừm được.” Lục Khinh Ái đầu óc quay cuồng chui vào trong chăn.
... .
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây