“Em đừng cố mạnh mẽ quá, đừng quên bây giờ anh là gì của em, có anh ở đây, em không cần lo lắng gì hết.” Cơ thể nam tính cường tráng của Tống Sở Lãng đột nhiên chậm rãi đè cô xuống giường.
Lục Khinh Ái ngửa đầu nhìn anh, khuôn mặt của người đàn ông đè ở phía trên góc cạnh rõ ràng hoàn toàn lạnh lẽo cứng rắn sắc bén như trước đây, nhưng trong đôi mắt đen kịt lại toát lên vẻ dịu dàng không giống ngày xưa, sự dịu dàng này khiến cô vừa hoảng hốt vừa xa lạ, nhưng lại giống như nước biển chôn vùi cô.
Trước kia, mặc dù anh cũng ở bên cạnh cô, nhưng từ trước đến nay luôn bá đạo, cô nhất định phải dựa theo suy nghĩ của anh, nhưng bây giờ, cô có thể cảm nhận được rõ ràng sự quan tâm của anh với mình đang gia tăng, có lẽ trước kia cũng có, nhưng lại ẩn sâu, nhưng bây giờ như phơi bày hết ra ngoài, sự bộc phát đó khiến trái tim cô phình lên.
Lúc trước, cô hâm mộ Tống Sở Di buông thả và cưng chiều Trường Tình, hâm mộ Lệ Thiếu Bân ngoan ngoãn phục tùng và quan tâm Nguyễn Dạng, mà cô mặc dù đạt được người mình thích, song sự hâm mộ đó dường như cách cô rất xa xôi, đêm nay, cô đột nhiên cảm thấy nó rất gần, càng ngày càng gần cô.
So với những điều này, những người phiền phức ở công ty đột nhiên trở thành râu ria.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây