“Anh đừng nói như vậy, người em động lòng cũng chỉ có Vân Ương cùng Trường Tình, nếu nói Vân Ương là thời niên thiếu yêu thích nhưng sau khi ở bên Trường Tình...”, Tống Sở Di đột nhiên tạm dừng vài giây, mới bật cười: “Chi bằng nói là bị mê hoặc, em nói như vậy có lẽ anh sẽ nghĩ Trường Tình quyến rũ em gì đó. Thật ra thi thoảng em sẽ bị một ít hành động của cô ấy làm cho đầu óc u mê, trở thành con người mà chính mình không quen biết. Nhưng mỗi khi gặp được cô ấy, em sẽ làm ra một ít hành động mất khống chế, làm ra một ít chuyện không cách nào hiểu được, có đôi khi sẽ thấy ngọt ngào, lúc nào ở bên cạnh cô ấy cũng thấy vui sướng, thoải mái. Rõ ràng đều là đi làm nhưng có khi đưa cô ấy đi làm sẽ thấy thích thú, có đôi khi sẽ bị cô ấy chọc giận đến ngứa răng. Nhưng cô ấy chỉ tùy tiện nói một vài lời hay lại có thể dỗ cho lòng em mềm đến rối tinh rối mù. Được rồi, nhất định anh sẽ nói em hết thuốc chữa nhưng mà em chính là như vậy đấy.”
Tống Sở Lãng ngẩn ra, sửng sốt hồi lâu, nếu trước đây nghe Tống Sở Di nói như vậy anh khẳng định sẽ càng chán ghét Yến Trường Tình, thậm chí không hiểu được tại sao em trai mình sẽ biến thành như vậy, nhưng mà hiện tại....
“Không, anh nghĩ mình có thể hiểu.” Tống Sở Lãng đột nhiên nói, cũng không biết từ khi nào anh cũng bị người nào đó “Mê hoặc”, hai chữ dùng quá chuẩn xác.
Anh rất thương Nhiễm Nhiễm, để ý Nhiễm Nhiễm, nhưng lần đó ở khách sạn, hai người dây dưa với nhau, cô thiên kiều bá mị làm anh liên tiếp mất đi lý trí, hận không thể nhét cô vào xương tủy của mình, ngay cả con gái đói bụng chờ ở nhà cũng quên mất.
Trước kia tan tầm tuy anh sẽ muốn về nhà nhưng không đến mức phải về ngày đúng giờ đều đặn. Nhưng hiện tại, nếu những buổi xã giao không cần thiết, anh sẽ chống đẩy. Không chỉ vì muốn ở bên cạnh con gái, ôm con gái xem TV mà nghe con gái bập bẹ nói chuyện, nhìn con bé cười.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây