“Ngủ một giấc?” Tống Sở Lãng không thể không thừa nhận trái tim của mình không nghe lời mà đập thình thịch: “Về nhà cũng được mà.”
“Nhưng anh không cảm thấy ngủ bên ngoài càng thú vị hơn sao? Càng kích thích hơn sao?” Lục Khinh Ái nửa dựa vào người anh, nhướn mày lên, bộ dáng này của cô làm người ta nghĩ tới hai chữ “yêu mị” : “Tựa như lúc … chúng ta ở trên du thuyền ….”
Cô đang muốn nói lại thôi nhưng cả người Tống Sở Lãng lại nóng hầm hập, ngoại trừ nơi nào đó còn có cả trong lòng.
“Đi thôi.” Anh ôm lấy eo cô đi tới chỗ để xe.
“Hôm nay em lái xe, lâu lắm rồi em chưa lái xe.” Lục Khinh Ái la hét đòi lái xe.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây