Tống Sở Lãng nhướng mày: “Là 2800 tệ nhiều hơn hay là 520 tệ nhiều hơn, cách nhau mấy lần đấy.”
“Em lại không thiếu tiền tiêu.” Lục Khinh Ái nói: “Em càng thích 520 tệ hơn, lần sau anh phải đưa con số này đấy. Đương nhiên nếu anh cảm thấy đối với ông chủ như anh mà nói 520 tệ quá nhỏ vậy không sao hết, có thể đưa 5200 tệ.”
Tống Sở Lãng như cười như không nhéo nhéo má cô: “5200, em nghĩ nhiều rồi, bình thường anh sẽ không mang nhiều tiền mặt như vậy ở trên người, em cảm thấy số tiền này không hài lòng vậy thì trả anh.”
“Mơ tưởng, đều cho em rồi không thể đòi lại.” Lục Khinh Ái nhanh chóng nhét tiền vào ngăn kéo tủ bên giường, sau đó che lại: “Lần đầu tiên anh cho em lì xì thì không thể đòi lại.”
Tống Sở Lãng buồn cười lắc đầu: “Mau đi ngủ đi, ngày mai anh còn phải dậy sớm đi công tác.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây