Tống Sở Lãng nhìn cô mệt mỏi dựa vào ngực mình giống như ở bên ngoài chơi mệt tìm được cảnh tránh gió vậy, ban đầu anh rất vừa lòng nhưng một lát sau không vui nói: “Lúc nãy có đồng nghiệp ở bên cạnh cũng không thấy em như vậy, là không muốn các đồng nghiệp nam thấy chứ gì?”
Lục Khinh Ái hơi buồn ngủ, không thể hiểu được ngẩng đầu nói: “Anh uống lộn thuốc sao?”
Tống Sở Lãng hừ lạnh, anh rất bình thường: “Bớt giả vờ trước mặt anh đi.”
“Anh có bệnh.” Lục Khinh Ái ngáp một cái: “Lúc ấy đồng nghiệp đều ở đó, em hơi xấu hổ.”
“Em mà cũng biết xấu hổ?” Tống Sở Lãng cười lạnh: “Lúc trước ở du thuyền cũng không nhìn thấy em xấu hổ, ở trước mặt anh cởi áo cởi thắt lưng cũng không tính là gì.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây