Anh nói xong bắt đầu xé sáo sáo.
Lục Khinh Ái ngẩn ngơ, chờ phục hồi tinh thần lại ngáp một cái, đẩy anh ra: “Em không có sức, ngày mai còn phải dậy sớm, buồn ngủ chết em rồi, chúng ta đi ngủ sớm một chút đi.”
Sau đó cô cầm chăn đắp kín người, nghiêng người nằm ngủ.
Tống Sở Lãng bất mãn, nhưng anh cũng biết loại chuyện này vẫn phải đôi bên tình nguyện, một mình anh tình nguyện sẽ không thú vị nhưng trong lòng cảm thấy không dễ chịu, buổi tối ngủ muộn hơn trước kia rất nhiều.
Lục Khinh Ái tinh thần no đủ, từ sau khi bắt đầu đi làm, mỗi ngày như tiêm máu gà, dần dần quen thuộc các đồng nghiệp ở phòng khác, bọn họ đều học mỹ thuật, thiên về cuộc sống xa xỉ nên bình thường vừa tan tầm là la hét muốn liên hoan, ca hát, dạo phố, mát xa, bơi lội, thanh niên trẻ tuổi vĩnh viễn không bao giờ kiệt sức.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây