Thật vất vả yên tĩnh một lát, vừa nghỉ mấy hơi, thân thể khôi ngô của Yến Mặc Luân đã đè tới, Đóa Dao nhanh chóng khóc, liên tục xin tha: “Em không được, hôm nay cứ vậy thôi.”
“Sao lại làm đến thế, tốt xấu gì cũng đã ở với anh lâu như vậy, thể lực ngược lại càng ngày càng không được như xưa.” Yến Mặc Luân như là con lười tự đắc dính lên người cô.
Đóa Dao khóc không ra nước mắt: “Anh hai à, trước kia em cũng không kiên trì được một nửa lần, bây giờ có thể kiên trì ba lần đã xem như cảm ơn trời đấy, có phải anh uống nhiều rượu rồi, không biết bao nhiêu lần.”
“Anh đương nhiên biết rõ.” Yến Mặc Luân có chút dùng sức xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khuôn ngực nằng nề ập đến: “Tên khố Lệ Thiếu Bân kia nói kỹ thuật của anh không được, anh phải để em sớm mang thai một chút, để cho cậu ta biết rốt cuộc kỹ thuật của anh có được không.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đóa Dao xệ xuống, suy nghĩ cả nửa ngày, đều là lời nói kia của Lệ Thiếu Bân ở trong lòng anh: “Anh anh không có vấn đề, là em có vấn đề, em có vấn đề, cái này không liên quan đến kỹ thuật, nhất định là nguồn đất không đủ phì nhiêu, nhưng mà anh bón phân cũng thật nhiều, đúng, có thể là anh bón phân quá độ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây