“Vậy có thể là em không hiểu đàn ông, đàn ông đều giống nhau.” Lệ Thiếu Bân từ phía sau ôm chặt cô, hôn nhẹ lên má cô, lại nhìn chằm chằm vào ngực của cô, càng nhìn càng đỏ mắt, đang muốn đích thân đi lên, Nguyễn Dạng đẩy anh ra: “Bọn Trường Tình cách đây không xa, người đến người đi, đều là người quen, nếu có người thấy được thì còn gì nữa.”
Vẻ mặt Lệ Thiếu Bân ai oán: “Chúng ta trở về phòng đi.”
“Hiếm khi mới ra ngoài được, đương nhiên phải ở bên ngoài thưởng thức phong cảnh nhiều hơn, nếu anh muốn về phòng, tự mình về đi.” Nguyễn Dạng lười phản ứng lại với anh, chân không chậm rãi bước đi trên bãi cát. một đầu tóc đen nhánh thổi tung bay.
“Anh mới không cần về phòng, anh muốn theo sát em, miễn cho em em thấy được số một chuyện cũ lại nhớ đến Tân Tử cao.” Lệ Thiếu Bân đuổi theo nắm tay cô.
Nguyễn Dạng bất đắc dĩ liếc mắt, nghĩ thầm nếu không phải anh luôn nhắc đến, ai mà nhớ được chứ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây