Ánh đèn chớp nháy đâm vào mắt làm cô nghĩ mình hoa mắt, cô cố gắng dụi mắt, thấy vậy, ánh mắt của Tống Sở Lãng càng âm tình bất định hơn.
Tay cầm bảng hiệu của cô run rẩy: “Anh... anh… sao anh lại ở chỗ này.”
Tống Sở Lãng hừ bằng mũi: “Nếu không tới đây, chắc anh sẽ không biết em thích cái người tên là... Phó Minh Phác đâu.”
“Chỉ... chỉ là thần tượng mà thôi.” Sau khi nói xong, Lục Khinh Ái chợt nghĩ mình cần gì phải chột dạ, mình có làm gì sai đâu: “Cho dù em có thích thì làm sao, anh cũng thích Tống Vân Ương còn gì.”
Tống Sở Lãng khẽ nhếch môi nở nụ cười âm trầm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây