Sở dĩ anh nói như vậy, bởi vì mấy ngày hôm nay, mỗi lần trở về nhà anh gọi điện thoại tới, dường như cô đều rất bận rộn, có thể nhìn ra được, cô trở lại Bắc Kinh, giống như buông thả trở lại chính thế giới của mình.
“Người ta đang tụ tập với mấy người bạn cấp ba.” Lục Khinh Ái dùng một tay cầm đũa gắp thức ăn, một tay gọi điện thoại, còn về phần tiểu Nhiễm Nhiễm của cô thì sao? Ở đây có nhiều bạn học, mọi người đều thích em bé, tranh nhau bế Nhiễm Nhiễm, làm cô cũng nhàn hơn.
“Em đừng có nói với anh là ngày nào em cũng bế Nhiễm Nhiễm chạy ra bên ngoài đấy…” Tống Sở Lãng không vui nói: “Nhiễm Nhiễm còn nhỏ, em ít để con bé tiếp xúc với quá nhiều người đi, không vệ sinh, anh nghe nói dạo này ở Bắc Kinh lại bùng phát bệnh cúm, em mau chóng trở về đi, cũng ở bên đấy một tuần rồi.”
“Có phải ngày nào em cũng bế Nhiễm Nhiễm ra ngoài chơi đâu.” Lục Khinh Ái nghe mà thấy chói tai: “Hầu hết thời gian đều là mẹ em ở nhà chăm con bé.”
“Nhiễm Nhiễm còn nhỏ, em thì hay rồi, hầu hết thời gian đều nhét con bé ở nhà, mình thì chạy ra ngoài chơi, em càng nói anh càng không yên tâm.” Tống Sở Lãng cực kỳ bất mãn nói: “Tối nay anh sẽ đặt vé máy bay ngày mai cho em trở về, ngày mai anh sẽ bảo Vương Tử Hi tới sân bay đón em.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây