“Không được, anh phải đợi em, em sẽ làm xong ngay đây.” Lục Khinh Ái vội vội vàng vàng chải tóc buộc đuôi ngựa, lúc ra khỏi phòng, cô suy nghĩ lại, lại trang điểm nhẹ, đánh son môi.
Tống Sở Lãng cau mày: “Đi xuống ăn sáng cơ mà, em đánh son làm gì, đợi lát nữa ăn sáng xong là lau sạch hết son rồi.”
“ Chờ lát nữa em đi xuống, anh cứ nhìn Tống Vân Ương đi, rồi lại nhìn em, anh sẽ biết vợ anh không kém gì cả.” Lục Khinh Ái cao ngạo hừ bằng mũi, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi cửa.
Tâm tình vốn còn hơi lo lắng của Tống Sở Lãng cũng bị cô làm cho dở khóc dở cười.
... .
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây