“Thật ra lúc đầu em có ý định dùng con để bao bọc anh lại, em nghĩ là có con, có thể làm anh thay đổi dịu dàng hơn, làm anh cảm giác được hơi ấm của gia đình, cũng khiến anh không thể rời bỏ em được, em công nhận suy nghĩ này của em rất hèn hạ.” Lục Khinh Ái thẳng thắn nói: “Nhưng nói thật, nếu trong lòng anh có người khác cả đời, thậm chí anh không định giành một vị trí cho em, em sẽ không ở bên anh đến cuối cùng nữa, mặc dù lúc kết hôn, em đã nói là mình không thèm quan tâm trong lòng anh còn có một người khác, em cũng đã nói, sớm muộn gì anh cũng sẽ quên mất người kia vì anh, nhưng nếu anh không thể quên được, em cũng không có cách nào, đứng trước tình yêu, phụ nữ đều thủy chung ích kỷ, em càng yêu anh, lại càng muốn có được tất cả của anh, nếu không có được, em cũng chỉ có thể từ từ rời bỏ anh.”
“Em dám.” Tống Sở Lãng nhíu chặt mày lại, nghĩ tới chuyện cô nhóc này có ý định rời bỏ mình, anh lại tức giận: “Anh nói cho em biết, trong lòng em chỉ có thể là anh.”
Lục Khinh Ái khổ sở cười, đàn ông ấy à, luôn độc đoán như vậy, không cho mình quên anh, nhưng trong lòng anh có thể chứa hình bóng người khác.
Cô xoay người cầm lược chải đầu.
Tống Sở Lãng giữ lấy tay cô: “Tại sao em không nói.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây