Sau khi đánh răng rửa mặt xong, đúng lúc Lục Khinh Ái vừa nhận xong một cuộc điện thoại: “Mẹ anh bảo chúng ta xuống dưới ăn sáng, nói là... Tống Vân Ương ăn sáng xong sẽ phải trở về Frankfurt.”
Tống Sở Lãng đang đeo đồng hồ đeo tay chợt ngừng động tác lại, môi khẽ cử động, nhưng không nói nên lời.
Lục Khinh Ái nói tiếp: “Có phải anh muốn hỏi tại sao cô ấy lại trở về nhanh đến vậy không? Em nghe mẹ nói cô ấy còn phải về đi làm, với lại hình như con gái cô ấy bị cảm còn chưa khỏi, mặc dù đã giảm sốt rồi, nhưng hai vợ chồng cô ấy vẫn không yên tâm.”
“Vậy chúng ta... Đi xuống đi.” Tống Sở Lãng mặc áo khoác vào.
Lục Khinh Ái nhìn anh, đột nhiên nói: “Cô ấy phải đi rồi, có phải anh không nỡ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây