“Bình thường, trong sinh hoạt của em và anh ấy, đương nhiên là em sẽ quan tâm đến cảm thụ của mình, anh ấy cũng quan tâm đến cảm thụ của em, tuy nhiên Tống Vân Ương chính là cấm địa trong trái tim của anh ấy, em không dám tùy tiện chạm vào.” Lục Khinh Ái khổ sở lắc đầu, thở dài nói: “Không có gì đâu, bây giờ em có thể chịu đựng, nhưng khi đã đến giới hạn chịu đựng rồi, em cũng sẽ không thể nhịn được nữa, chỉ là bây giờ em vẫn còn chịu đựng được, với lại em nghĩ ở trường hợp thế này, để Tống Sở Lãng cà Tống Vân Ương trò chuyện với nhau cũng không có gì là không tốt cả, em ở đấy chỉ tổ làm bọn họ bó tay bó chân, có một số việc phải nói hẳn ra, Tống Sở Lãng mới có thể giác ngộ, hoàn toàn chết tâm.”
Trường Tình suy nghĩ kỹ lại thấy cũng đúng.
Tình huống của Tống Sở Di khác với Tống Sở Lãng, Tống Sở Lãng là tình nguyện từ một phía, không cần phải lo lắng Tống Vân Ương sẽ ở bên anh ta, mà cô thì sao? Điều cô phải lo lắng là Tống Vân Ương vẫn chưa quên được chồng mình.
Cô vừa đi tới ngưỡng cửa hình cung, đã thấy Tống Sở Di dắt Tổ Yến đi về phía mình, cô vui vì chồng mình tự biết mình, nhưng ngay sau đó lại không yên tâm được: “Sao anh lại ra đây, anh trai anh đâu, đừng nói là đang nói chuyện với Tống Vân Ương đấy nhé.”
“Ừ, vừa rồi Andrea bế Cather lên phòng ngủ, anh kiếm cớ đi ra đây.” Tống Sở Lãng nhỏ giọng nói: “Để bọn họ nói chuyện riêng với nhau đi, muốntháochuôngthì nhờ người buộcchuông.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây