“Ừ!” Hầu kết trên cổ họng của Tống Sở Lãng lăn lên lăn xuống, chợt nhận ra mình không biết nên nói gì cho phải.
Anh nhớ lần cuối cùng hai người gặp mặt là trong hôn lễ của Tống Vân Ương, anh đứng phía cuối giáo đường nhìn cô ấy, nhìn người con gái anh thầm yêu được một người đàn ông khác dắt tay đi về phía cha xứ, lúc ấy trái tim anh như bị xé thành hai mảnh, bây giờ gặp lại đã là hai năm, cô đã trưởng thành hơn rất nhiều, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tỏa ra ánh hào quang của tình mẫu tử, nhìn có vẻ tình cảm giữa cô ấy và chồng vẫn rất tốt.
Anh đã không còn cảm thấy nỗi đau đến thấu lòng như trong quá khứ, nhưng tâm tình vẫn rất phức tạp, căng thẳng, còn có chút bất lực khi gặp lại, những cảm xúc này làm trong thời gian ngắn ngủi anh không biết nên nói gì.
Mọi người ngẩn ra, Tống Vân Ương cũng ngẩn ra, còn hơi lúng túng: “Thật không, cô gọi đại ca là Lãng Lãng à? Nghe cách gọi này rất đặc biệt.”
“Thật ra anh ấy không thích nghe cho lắm, nhưng tôi thích gọi biệt danh này, anh ấy cũng không có cách nào cả.” Lục Khinh Ái nghịch ngợm nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây