Trường Tình ngồi ở bên cạnh, vui vẻ lắng nghe xem năm nay bọn họ định mời những ngôi sao Trung Quốc nào tham gia tuần lễ thời trang, chuyện này có liên quan đến tuần lễ thời trang của GY đấy, sau khi trở về, cô có thể khoe khoang lấy le với người của đài truyền hình rồi.
Lục Khinh Ái thì ngồi ở bên cạnh Tống Sở Lãng nghe anh và Tiếu Bách nói chuyện phiếm, chủ đề bọn họ trò chuyện với nhau quá cao thâm, cô nghe không hiểu cho lắm. Lúc sắp đến sáu giờ, cô đột nhiên nhận ra Tống Sở Lãng đang nói chuyện chợt cứng đờ người, câu chuyện nói dở cũng hơi ngừng lại, mắt anh chỉ nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, không nhúc nhích.
Lục Khinh Ái nhìn sang theo ánh mắt của anh, thấy một người phụ nữ nhìn khá gọn gàng đi từ bên ngoài vào, người phụ nữ có đôi mắt như sương khói mênh môn, ngũ quan thanh tú, bế một cô bé trong vòng tay, nhìn cô bé còn chưa đầy một tuổi, nhưng là con lai, ngũ quan thâm thúy, nhìn cực kỳ xinh đẹp, bên cạnh người phụ nữ là một người đàn ông nước ngoài nhìn nho nhã lịch sự, người đàn ông khoác tay lên trên vai của cô ấy, nhìn giống hình ảnh cả gia đình rất hài hòa.
Lục Khinh Ái chỉ cần nhìn một cái, đã đoán được người nọ hơn nửa là Tống Vân Ương rồi, tuy nhiên nhìn cô ấy không giống như trong tưởng tượng của cô, trong bữa tiệc y hương tấn ảnh(*) như thế này, mỗi người đều mặc trang phục lộng lẫy đến dự, riêng Tống Vân Ương chỉ mặc chiếc váy trắng đơn giản, phía trên khoác thêm chiếc áo khoác màu sữa, cô ấy đã ba mươi tuổi rồi, nhưng nhìn chỉ như người hai bốn hai năm tuổi.
(*)‘Y hương tấn cảnh’ là một thành ngữ, y = y phục, hương = hương thơm, tấn = mái tóc, cảnh = bóng dáng, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây