Đến năm rưỡi, Kỷ Uyển Sinh và Tiếu Bách mới bước xuống từ một chiếc Limousine, Kỷ Uyển Sinh mặc chiếc xườn xám màu xanh, người phụ nữ hơn ba mươi tuổi mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo đến cho người ta cảm giác ôn uyển nhàn nhã, chồng của cô ấy cũng cao to ưa nhìn, lúc xuống xe, chiếc giày cao gót của Kỷ Uyển Sinh vô tình tuột khỏi bàn chân, Tiếu Bách vội vàng cúi người xuống đi vào giúp cô ấy.
Lục Khinh Ái nhìn thấy cảnh tượng này, cảm khái nói: “Người đàn ông này thật sự rất yêu vợ mình.”
Tống Sở Lãng châm chọc nhếch môi, xem thường nói: “Leo được lên ngọn cây cao như Kỷ Uyển Sinh, tự nhiên là phải nịnh hót cho tốt rồi.”
“Anh đừng nghĩ người ta xấu xa như vậy.” Lục Khinh Ái lườm anh: “Chắc chắn là bọn họ thật sự yêu nhau, chỉ cần nhìn vào ánh mắt ngào ngào hai người nhìn nhau cũng đủ biết rồi.”
“Em đồng ý với lời Khinh Ái nói.” Trường Tình gật đầu phụ họa: “ Lúc Tiếu Bách và Kỷ Uyển Sinh đứng cạnh nhau, không có vẻ gì là nhún nhường cả, vừa rồi lúc Kỷ Uyển Sinh đứng không vững, trong mắt anh ta chỉ có quan tâm và lo lắng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây