Trong phòng ngủ an tĩnh một lúc, anh mới mở miệng nói: “Anh còn chưa biết được, dạo này công ty rất bận rộn...“.
Lục Khinh Ái dùng sức thoa kem dưỡng trên mặt, nhìn mình trong gương, khuôn mặt làn da đều đẹp, cho dù không bôi trét thứ gì lên, đều căng đầy collagen: “Có phải... anh sợ chạm mặt Tống Vân Ương hay không?”
Tống Sở Lãng vô thức ôm Nhiễm Nhiễm chặt hơn, cổ họng chợt như nghẹn lại.
Anh không thể không thừa nhận cuộc sống hiện tại của mình thoải mái nhất là trong mấy chục năm qua, cuộc sống rất hạnh phúc, nhưng phía sau hạnh phúc đó, lại mơ hồ có một bóng người anh không muốn đối mặt cũng không muốn nghĩ tới, đó chính vết thương trước kia của anh, bây giờ chạm vào vẫn mơ hồ thấy đau.
Anh thích Lục Khinh Ái, nhưng Tống Vân Ương đã khắc sâu ở trong lòng anh rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây