Chị Liên buồn bực, trước kia trở lại chuyện thứ nhất không phải là ôm con gái bảo bối mà, hôm nay là thế nào, nhìn cũng không liếc mắt nhìn.
Sau khi lên tầng trên, Tống Sở Lãng định giấu bao bao vào trong thư phòng, tốt hơn hết là cất ở trong két an toàn, đỡ bị chị Liên nhìn thấy trong lúc quét dọn vệ sinh, đúng lúc này Lục Khinh Ái nghe thấy tiếng bước chân, nên thò đầu ra khỏi phòng ngủ: “Lãng Lãng, anh đã về rồi à.”
“Ừ”, Tống Sở Lãng vội giấu túi nylong ra sau lưng, thế nhưng Lục Khinh Ái có thị lực tốt, đã nhìn thấy rõ rồi.
Cô cong khóe miệng cười, bước về phía anh nhón chân lên vòng hai tay ôm lấy cổ anh, ngọt ngào nói: “Mua rồ?i”
Tống Sở Lãng nhìn cô giống như chú mèo con, gần như nghĩ thứ mình mua là sô cô la.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây