Sau bữa tối, Tống Sở Di muốn về nhà, tiện thể đưa Tống Hoài Sinh trở về luôn, Tổ Yến nằm ở trong vòng tay của Tống Hoài Sinh ngủ ngon lành, thẳng đến khi xe dừng ở cửa Tống gia, Tổ Yến vẫn chưa tỉnh dậy, Tống Hoài Sinh quyến luyến nói: “Bằng không để thằng bé ngủ ở Tống gia đi.”
“Không cần!” Tống Sở Di bế con trai đến trước mặt mình, chưa cần nói đến con trai sẽ không đồng ý, anh cũng không yên tâm để con trai ở dưới mí mắt của Đới Ái qua một đêm.
Tống Hoài Sinh tức giận đi xuống xe, đến khi vào nhà, lại nghe thấy tiếng khóc inh ỏi của Tống Bội Viễn, Đới Ái đang cầm que nhỏ quát cậu bé: “Con khóc cái gì mà khóc, bảo con ăn cơm con lại không chịu ăn.”
“Sao em lại đánh thằng bé?” Tống Hoài Sinh bất mãn đi tới giằng lấy que nhỏ.
“Anh còn biết đường trở lại à?” Đới Ái vừa nhìn thấy ông ta đã khóc: “Anh còn nhớ ở nhà có vợ và con trai à, em nghe nói người phụ nữ Dung Sướng kia đã trở lại, bây giờ anh lại có thêm cháu gái, có phải cả gia đình các anh lại đoàn viên bên nhau? Anh có nghĩ trong nhà này chỉ có mình em và Bội Viễn không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây