Sáu giờ sáng ngày hôm sau anh đã thức dậy mang bữa sáng tới bệnh viện, lúc anh đến, Lục Khinh Ái vẫn còn đang ngủ, hôm nay sắc mặt của cô đã đỡ hơn hôm qua, Hồ Anh nhỏ giọng nói với anh: “Nhỏ tiếng thôi, đừng đánh thức Khinh Khinh tỉnh dậy, tối hôm qua con bé đau đến mức không thể nào ngủ được, bây giờ vừa thiếp đi được một lúc, để nó ngủ thêm lúc nữa.”
Tống Sở Lãng gật đầu, nhìn con gái đang ngủ ngon lành ở trên một chiếc giường khác, lại nhìn về phía Lục Khinh Ái, trong lòng có nhu tình lướt qua.
Lục Khinh Ái ở bệnh viện một tuần lễ, sau khi cô ra viện về nhà, hai vợ chồng Hồ Anh và Lục Bồi Luân cũng trở về Bắc Kinh, Nhiễm Nhiễm được chị Liên chăm sóc, trước kia chị Liên cũng đã từng là bảo mẫu, chăm sóc trẻ em rất thuận tay.
Từ sau khi có con gái, nếu không có chuyện gì đặc biệt quan trọng, có đôi khi Tống Sở Lãng sẽ về nhà vào buổi trưa, dù có lúc chỉ để nhìn con gái mấy phút rồi đi luôn, thấy vậy, Lục Khinh Ái hơi ghen, nói: “Tại sao em cảm thấy ở trong lòng của anh, địa vị của em và con gái khác nhau một trời một vực, trước kia anh có bao giờ về nhà buổi trưa vì em đâu, từ sau khi Nhiễm Nhiễm ra đời, buổi tối anh anh cũng về sớm hơn, hừ.”
Tống Sở Lãng ngẩn người: “Anh thương con gái không tốt à?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây