Lúc chị Liên bưng bánh mì nóng hổi mới ra khỏi lò đi ra, tự nhiên cảm thấy bầu không khí trong phòng ăn có gì đó khác so với ngày trước.
Sự khác thường này không giống như là ngột ngạt, mà giống như cảm khác lạ.
Cô ấy quan sát xung quanh, phát hiện ra Tống Sở Lãng vẫn ngồi ngay ngắn ít nói ít cười giống như lúc trước, nhưng trên mặt lại xuất hiện áng mây hồng khả nghi, Lục Khinh Ái cũng vậy, khác với dáng rẻ ríu rít luôn mồm trong quá khứ, cô cầm quả trứng gà trong tay cúi đầu ăn, chị Liên đảo đảo mắt nhìn hai người, thấy hai người đều không lên tiếng, cũng không nhìn nhau.
“Phu nhân... Tiên sinh, bánh mỳ đã có rồi.” Chị liên nhỏ giọng nói.
“Ừ, đặt ở trên bàn đi.” Tống Sở Lãng hơi cứng ngắc nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây