Bây giờ không còn như lúc trước nữa, Tống Sở Lãng sợ đụng phải cô mình lại có phản ứng, nên anh không dám lộn xộn, Lục Khinh Ái đã lớn bụng, nên cũng không dám nằm nghiêng người để anh ôm mình ngủ, chỉ đưa tay ra nắm lấy tay anh, nhẹ giọng nói: “Chú à, lâu lắm rồi cháu không được ngủ chung với chú.”
“Đều là do em bỏ nhà ra đi cả.” Tống Sở Lãng tức giận nói.
“Đó là vì lần đó... cháu không muốn làm, chú lại cứ muốn làm, còn uy hiếp cháu, sau khi làm xong, chú không thèm quan tâm cháu có ủy khuất hay không mà đi ngủ thẳng.” Lục Khinh Ái hừ hừ nói.
Tống Sở Lãng buồn rầu, rõ ràng là cô không thèm quan tâm đến anh mà, trái tim phụ nữ đúng là như kim dưới đáy biển, nhưng nhắc tới sự kiện kia cũng làm anh lúng túng, anh chưa từng nghĩ có một ngày mình buộc một người phụ nữ làm loại chuyện đó với mình, phải biết rằng, trước kia anh không dễ bị mất kiểm soát như vậy.
“Được rồi, đi ngủ đi.” Anh nghiêng người sang, ôm hờ lấy cô, không dám chạm vào, cũng không dám dịch chuyển, lại càng không dám hôn, anh sợ mình ở trên giường hôn rồi không khống chế nổi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây