“Lúc mới tới đây không lâu.” Lục Khinh Ái cười híp mắt nói: “Đúng lúc tiểu Bích nhập một lô ngọc hòa điền tốt, em nhân tiện chọn một khối luôn, nghĩ sau này giảng hòa rồi sẽ đưa cho anh.”
Tống Sở Lãng cong khóe miệng cười, xem ra cô thật sự ầm ĩ bỏ nhà ra đi thôi, chứ vẫn biết giảng hòa: “Sau này không được phép như vậy nữa.”
“Ai bảo anh chỉ quan tâm đến đứa trẻ thôi, thôi quên đi, em đeo lên cho anh, không được phép tháo xuống đâu đấy.” Lục Khinh Ái cầm sợi dây mặt ngọc lên, đeo vào trên cổ anh.
Tống Sở Lãng lớn từng này tuổi, lần đầu tiên đeo thứ gì đó lên cổ, anh cứ có cảm giác trên cổ nặng trĩu không thích ứng được: “Đúng rồi, lúc anh đi tìm giảng viên hướng dẫn của em, nghe cô ấy nói là vốn định tiến cử em đi Anh quốc học tiếp, sao em không nói với anh.”
“Dù sao em cũng tự quyết định, có nói hay không cũng không quan trọng.” Lục Khinh Ái nhún vai, mặc dù tỏ vẻ phiền muộn nhưng cô không hối hận: “Với lại, lúc cô giáo nói với em chuyện này, cũng là lúc em mới từ Mexico trở lại, em cũng muốn đi, nhưng khi đó kiểm tra chợt phát hiện ra mình đã mang thai, lúc ấy em không muốn phá thai, cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ muốn đến nước Mỹ tìm anh, bạn em đều nói em ngu, bản thân em lúc đó cũng đang đánh cuộc, nếu là anh không sẵn sàng em cưới em, em lại không đi Anh quốc, vậy em sẽ giống như lấy giỏ trúc múc nước. Thế nhưng em không hối hận, cuộc sống mà, luôn có rất nhiều lựa chọn, rất nhiều ngã ba để rẽ, em chỉ đi theo con đường mà trái tim mình mách bảo. Dù sao đi nữa, hồi đó em chỉ muốn nhìn thấy anh, em chỉ biết là nếu mình đi Anh quốc, em và anh chắc chắn sẽ không có duyên phận, nếu phải lựa chọn giữa người quan trọng và tiền đồ, vậy em nhất định sẽ lựa chọn người, tiền đồ là thứ không có được cái này thì có thể có được cái khác, nhưng người thì khác, đã bỏ lỡ rồi thì không thể tìm được nữa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây