“Phiền chú.” Lục Khinh Ái đẩy thực đơn tới trước mặt Tống Sở Lãng: “Anh muốn ăn cái gì?”
“Anh ăn rồi…” Tống Sở Lãng lắc đầu, quan sát bốn phía: “Ngày nào em cũng ăn ở đây?”
Lục Khinh Ái vừa gật đầu, đã thấy anh nhíu chặt mày như có thể kẹp chết một con ruồi: “Những chỗ này thì thỉnh thoảng có thể ăn một bữa được, chứ ăn nhiều thì không sạch sẽ, sau này không cho phép em chạy ra ngoài ăn tùy tiện thế này nữa.”
Tống Sở Lãng vừa nói xong, chuông điện thoại di động của anh vang lên, Vương Tử Hi gọi điện thoại tới cho anh: “Tống tổng, rốt cuộc bao giờ anh mới trở về, anh cứ kéo dài thời gian gặp mặt với bên Hải Hạo, ngày nào người ta cũng gọi điện thoại thúc giục tôi, tôi thấy đối phương đã sắt mất hết kiên nhẫn rồi, Tổng giám đốc bên Hải Hạo còn nói rằng bên chúng ta không có ý định hợp tác với bên họ, nếu nah không trở lại, tôi cũng không xác định mình có thể giữ bọn họ lại được không.”
“... chắc chắn trước sáu giờ chiều nay tôi sẽ có mặt ở Bắc thành, cậu chuẩn bị đặt bàn cơm tối đi, nói với bọn họ, lần này tôi chắc chắn sẽ không lỡ hẹn đâu.” Tống Sở Lãng ngưng trọng gõ mặt bàn, trầm thấp nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây