“Anh có…” Lục Khinh Ái dẩu môi nói, vành mắt cũng đỏ ửng: “Dù sao ngoại trừ ở trên giường với em ra, còn lại anh đều không thèm quan tâm đến em, em ở Hồng Kông chơi với bạn bè rất vui, thế nhưng anh lại không cho phép em ở bên kia quá lâu, nên em đành phải nói dối. Thế nhưng em trở lại anh cũng chẳng quan tâm gì đến em cả, mở miệng ra chỉ có con của anh, em buồn chán nhờ cha em tìm khối gỗ để em điêu khắc giết thời gian, anh cũng không cho phép em làm, còn uy hiếp em hết lần này đến lần khác, em... Em thật sự không chịu nổi anh nữa, ở cùng anh không thú vị gì cả.”
Tống Sở Lãng cảm thấy khó chịu như có bàn tay vô hình bóp chặt trái tim của mình.
Nỗi đau đến nghẹt thở dường như lan tràn từ trái tim ra.
Loại tâm tình này không khác gì lúc biết Tống Sở Di và Tống Vân Ương đang yêu nhau.
Tại sao lại như vậy, trước kia cô luôn miệng nói yêu anh cơ mà, mới được có bao lâu, cô đã cảm thấy không thể chịu đựng anh được nữa, ở bên anh chẳng thấy thú vị gì cả.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây