Anh nói thẳng vào chủ để lại mang theo sự quyết đoán làm người không dám cự tuyệt, cũng không cho cô ấy có cơ hội phủ nhận.
Thượng Quan Bích rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, lúc này, trên cầu thang truyền tới tiếng bước chân.
Tống Sở Lãng đưa mắt nhìn về phía sau cô ấy, trên cầu thang dốc đứng, một bóng người ôm bụng bầu từ từ đi xuống, mái tóc dài của cô hơi rối, người mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, để lộ ra cánh tay và bắp chân, nhìn khuôn mặt của cô đã nhỏ gầy.
Sắc mặt của Tống Sở Lãng chợt thay đổi, anh đẩy Thượng Quan Bích ra, đi thẳng tới trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mộc trắng nõn này, đôi đồng tử của anh co rúc lại kịch liệt: “Bụng em bầu to thế này còn đi cầu thang dốc, chẳng lẽ em không biết là rất nguy hiểm hả?”
Lục Khinh Ái gãi gãi ót, cô ở chỗ này hơn hai mươi ngày, chẳng thấy nguy hiểm gì cả: “Dù sao con anh vẫn sống khỏe mạnh ở đây, anh khongo phải làm ầm lên như vậy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây