Thượng Quan Bích sợ ngây người, lập tức đưa điện thoại cho Lục Khinh Ái nhìn, Lục Khinh Ái nhìn mà tức đến đau cả bụng, lập tức gọi vào số điện thoại của Trần Duy Diệp, cuộc gọi được kết nối, đầu điện thoại bên kia lại vang lên giọng nói ám trầm của Tống Sở Lãng: “Lục Khinh Ái?”
“Tống Sở Lãng, anh đừng có hèn hạ như vậy, bạn em đắc tội với anh lúc nào.” Lục Khinh Ái thở phì phò mắng: “Anh lập tức thả cô ấy ra, anh đang vi phạm pháp luật đấy, em nói cho anh biết…”
“Anh đã dám làm, thì sẽ không sợ vi phạm pháp luật.” Tống Sở Lãng lại nghe thấy giọng nói của cô lần nữa, không hiểu sao trong lòng thư thái hơn, may quá, người phụ nữ này không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, rất khỏe mạnh: “Em nói cho anh biết, em đang ở đâu, anh sẽ không tìm phiền toái cho bạn em nữa, còn nếu em không nói, anh sẽ tìm từng người bạn ở Hồng Kông của em gây phiền toái cho bọn họ đấy.”
“Anh tìm em làm gì, con gái anh vẫn đang khỏe mạnh ở trong bụng em, không sao cả.” Lục Khinh Ái lạnh lùng nói: “Chờ em sinh ra xong, sẽ đưa con qua cho anh, được chưa? Anh đừng làm phiền người ta nữa.”
“Em có ý gì?” Tống Sở Lãng nghiêm giọng nói: “Em cũng phải trở lại cho anh.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây