“Nếu các người có năng lực, tôi sẽ không đuổi các người đi, nhưng Tống thị không phải là hội từ thiện, không có lý gì để cho một đống sâu mọt gặm nhấm ở bên trong, công ty này không thích hợp với các người đâu, các người cũng kiếm được quá nhiều rồi, đừng có lòng tham không đáy như vậy.” Tống Sở Lãng chán ghét nói hết lời, nhân viên bảo vệ đi vào, đuổi hết đám người kia ra ngoài.
“Xin lỗi Tống tổng…” Vương Tử Hi nói: “Trong hai năm anh không có ở đâu, người trong công ty đều biết bọn Đái Thành là họ hàng của Đới Ái, thế nên mọi người không dám làm gì bọn họ cả, bọn họ xông vào, cũng không dám ngăn cản.”
“Cậu đi ra ngoài nói với người bên ngoài, chỉ có lần này thôi, nếu còn lần tới, vậy bọn họ không cần tới đây làm việc nữa.” Tống Sở Lãng lạnh lùng nói.
“Dạ vâng.” Vương Tử Hi hít thật sâu, vội vàng đi ra ngoài.
Tống Sở Lãng vừa pha tách trà uống, không bao lâu sau, Tống Hoài Sinh gọi điện thoại tới: “Sao con lại sa thải hết đám người Đái gia ra khỏi công ty vậy, Đới Ái đang làm ầm lên làm cha sắp phát điên rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây